KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 452

Môi khẽ mỉm cười: “Ta không định quay về kinh.”

“Cái gì!??” – Lâm Y Y toàn thân chấn động, điều đó… làm sao có

thể…!? “Chẳng lẽ… chẳng lẽ biểu ca cả đời phải ở lại xó xỉnh này ư?”

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu, ngữ khí không giấu sự chán chường mệt mỏi:

“Kinh thành thật giả khó lường, đâu đâu cũng là mưu thâm kế hiểm. Ta quá
chán ghét rồi!” Nếu có thể mãi được ở lại Bát Phương Thành, đó đích thực
là hạnh phúc, một hạnh phúc không tầm thường.

“Y Y…” – Khóe môi Tiếu Khuynh Vũ lại hơi uốn lên thành một nụ cười,

không che đậy được niềm hạnh phúc mê ly mà Lâm Y Y chưa bao giờ nhìn
thấy. Trong giây phút, nàng cảm thấy y ở cách mình quá xa, mịt mờ thăm
thẳm…

“Đây là lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mình thuộc về nơi nào đó.”

“Vậy còn muội?” – Không, nàng chẳng cần cái cảm giác đó! Vì cái gì

chứ?... Bất giác, rõ ràng là gần đến nỗi chỉ đưa tay là chạm đến, nhưng tại
sao lại cảm thấy xa xôi vô tận…

“Vậy còn muội? Muội phải làm gì bây giờ?” – Sắc mặt nàng tái nhợt thất

thần, ngữ âm run rẩy.

Tiếu Khuynh Vũ vẫn thản nhiên đến lạnh lùng: “Có một số việc vốn

không thể cưỡng cầu được.”

Lâm Y Y cười sầu thảm. Là lần thứ hai, lần thứ hai nàng bị nam nhân

này cự tuyệt…

Chỉ một câu ‘Không thể cưỡng cầu’ nhẹ như gió thoảng mà chẳng chút

lưu tình, nhẫn tâm bắn một mũi tên xuyên thấu khối luyến ái đầy khổ sở,
day dứt suốt mười năm ròng của nàng, làm nó rướm máu, tổn thương, đau
buốt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.