KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 472

Mãi đến lúc xe ngựa của Lâm Y Y đã khuất dạng ở cuối quan lộ, Phương

Quân Càn mới quay sang Tiếu Khuynh Vũ, ngữ khí thẳng thắn, lạnh băng:
“Ta không ưa nàng!”

“Cho dù không ưa nàng, nhưng cũng không muốn làm gì tổn thương

nàng!” – Bởi nói sao đi nữa, trong lòng Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn canh
cánh với Y Y một món nợ ân tình.

Phương tiểu hầu gia nắm chặt thanh Bích Lạc bên người, giọng nói vẫn

lạnh lẽo đáng sợ: “Nếu không phải vì nàng là một nữ nhân chưa hiểu
chuyện đời, lại là biểu muội cùng huynh khôn lớn, thì… chỉ cần với câu nói
vừa rồi, bổn hầu đã khiến nàng máu tươi ba bước!”

Cảm nhận sát khí mãnh liệt toát ra trong ngữ khí cũng như trên người

Phương Quân Càn, toàn thân Tiếu Khuynh Vũ bất giác run lên.

Nhưng mà… rất nhẹ, rất khẽ, hầu như không ai thấy được.

Vô Song công tử hít sâu một hơi rồi thở dài:

“Ta vẫn luôn luôn nghĩ rằng, huynh là người rất điềm tĩnh!”

Phương Quân Càn mở to đôi mắt trong sáng như minh nguyệt đăm đăm

nhìn về hướng vô định: “Kỳ thực ta không phải!” Bởi vì, kẻ bị vũ nhục là y,
hắn làm sao có thể bình tĩnh?

Trong lòng Phương tiểu hầu gia tự nhủ, có chút trào lộng lẫn đắng cay:

chỉ cần đụng đến những chuyện có liên quan đến huynh, Phương Quân Càn
lại tự nhiên mất đi lý trí…

Nghĩ vậy rồi, hai tay đặt lên lưng luân y của Tiếu Khuynh Vũ, Phương

Quân Càn hơi cúi xuống thì thầm, khóe môi cười dịu dàng: “Quên đi,
chúng ta về thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.