KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 474

nhất thống thiên hạ, tài trí cùng võ công chắc chắn không cần phải bàn cãi,
nhưng mà, ngay cả văn chương thi phú người cũng chuyên cần rèn luyện
hằng ngày không chút lơ là, điều đó khiến cho bao nhiêu tao nhân mặc
khách, học giả trí thức cũng phải kinh ngạc tán thưởng.

Hoàn Vũ Đế cũng là một cao thủ cờ vây, mỗi nước cờ của người đều toát

ra phong thái cao ngạo bất phàm, uy phong lẫm liệt mà ẩn chứa sát khí kinh
người, không ít lần khiến cho Đệ nhất danh thủ cờ vây thúc thủ, cam bái hạ
phong.

Kỳ thánh Duẫn Tử Bạch ngạc nhiên hỏi: “Bệ hạ kỳ nghệ cao tuyệt, mỗi

nước đều cơ trí hơn người, trước kia cũng chắc chắn là thắng nhiều thua ít,
phải không?”

Bàn tay Hoàn Vũ Đế định hạ cờ bỗng nhiên khựng lại, ngẩng mặt, khóe

môi nhếch một nụ cười cô độc, thê lương: “Không có, trẫm toàn thua!”

Mình… luôn thua… Mỗi lần chơi cờ với y, là mỗi lần bị y hạ gục thảm

thương không còn manh giáp.

Trong trí nhớ của người, hình ảnh công tử Vô Song vẫn tươi mới nguyên

vẹn như vừa hôm qua, mỗi khi thắng cờ lại nhẹ nhàng đưa tay vuốt lọn tóc
mai mềm mại, ngước nhìn mình mỉm cười thanh nhã ôn nhu, nhưng cũng
không giấu sự kiêu hãnh đắc ý, chậm rãi mở miệng buông một câu vân đạm
phong khinh: “Huynh lại thua nữa rồi!”

Hoàn Vũ Đế khép mi mắt, giấu đi nhãn thần đang dần nhạt nhòa vì rướm

lệ - ngồi ở ngôi Cửu ngũ chí tôn, nắm quyền sinh sát cả thiên hạ, trong tay
là giang sơn cẩm tú vô tận mênh mông, nhưng làm sao nhìn lại được nét
cười ôn nhu xa vắng của y thuở nào…

Bất tri bất giác, thời gian như lưu thủy lặng lẽ xuôi dòng, thấm thoắt đã

ba năm…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.