KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 531

KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA

Thương Hải Di Mặc

www.dtv-ebook.com

Quyển 4

Chương 79

“Công tử, đêm khuya rồi!” – Lao thúc cung kính nhắc nhở.

Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu vọng nguyệt, trên khuôn mặt thản nhiên lãnh

đạm chợt để lộ ra sự quạnh hiu cô tịch, trống vắng đến thê lương: “Ánh
trăng đêm nay và đêm đó sao mà giống nhau …”

Trong lòng bỗng dấy lên bao nhiêu hồi tưởng, đêm ấy cũng như đêm này,

minh nguyệt rạng ngời, dịu dàng đùa cùng hoa, giỡn với lá, trêu chọc thế
nhân, muôn vì tinh tú dệt thành tấm thảm lung linh huyền ảo, vắt ngang trời
đêm tĩnh lặng, gió nhẹ nhàng mơn man mặt mũi, mát rượi. Người nọ nghe
tiêu thanh tìm đến, tại tiểu lâu cùng mình phẩm trà thưởng nguyệt, đàm
luận anh hùng…

Hắn đã mỉm cười, gọi mình là tri âm…

Bao nhiêu ký ức, bao nhiêu kỷ niệm dồn dập ùa về, trung trùng giăng

mắc ngập lối đi, ngập mắt nhìn, tươi mới như vừa xảy ra hôm qua, mọi thứ
sao lại rõ ràng đến vậy? Nhìn chỗ nào cũng thấy bóng dáng, từ bao giờ đã
khắc sâu vào tâm khảm không thể xóa nhòa, để đến bây giờ cứ hiển hiện
trước mắt không thể đuổi xua?

Cảnh cũ còn đây, cố nhân nơi nào?

Dường như, Tiếu Khuynh Vũ một lòng muốn xua đuổi cảm giác bi

thương đau xót đang cuồn cuộn dâng trào, những ngón tay mảnh khảnh tú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.