KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 548

“Kinh thành trọng địa lại có thể có bọn cuồng đồ ngang ngược không coi ai
ra gì như vậy, quả thực vô pháp vô thiên mà! Càn nhi, con còn nhớ những
kẻ định giết con là ai không?”

Phương tiểu hầu gia lập tức mở miệng đáp không cần suy nghĩ: “Con

không rõ lắm, nhưng mà dường như là sát thủ của Hung Dã thì phải!” Hắn
khéo léo giấu nhẹm Tiếu Khuynh Vũ.

Tứ chi mềm nhũn uể oải, cả người đau nhức chẳng còn chút sức: “Con

làm sao trở về đây được?”

Lão Vương gia trả lời: “Chính Vô Song công tử đã đưa con về đây, lúc

ấy nhìn bộ dạng con thê thảm lắm, cả người bê bết máu làm cả Vương phủ
ai cũng sợ hãi đến chết đi!”

Đầu Phương Quân Càn hơi cúi thấp, như để che giấu, kềm nén đi tình

cảm phức tạp khó nói trong ngữ điệu: “Khuynh Vũ… nói sao?”

“Công tử nói đến lúc con tỉnh lại, chúng ta tự nhiên sẽ biết thôi!”

Phương Tiểu hầu gia mím môi, vẽ một nụ cười thê lương: “Vậy sao?”

Vẫn còn nhớ như in, trong lúc mơ màng ngất đi là thanh âm lo lắng

hoảng hốt của y, và câu nói lúc ấy… Hôm nay ta không giết được ngươi,
mai này cũng không có cách nào giết ngươi.

Vết thương trước ngực chưa lành hẳn lại bắt đầu âm ỉ đau dớn, nhưng

Phương Quân Càn lại cảm thấy niềm vui ngọt ngào len nhè nhẹ: Không
chết mà! Dù sao, cũng là hạ thủ lưu tình…

Khuynh vũ, lúc ấy không giết ta, phải chăng… phải chăng cũng có nghĩa

là trong lòng có ta?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.