Gia Duệ đế cao giọng quát một lần nữa: “Cút ra ngoài!”
Phương Giản Huệ nghiến răng căm hận, hậm hực giũ mạnh tay áo, nện
gót ra cửa sau khi ném một cái nhìn hằn học ti tiện về phía cỗ luân y! Tiếu
Khuynh Vũ, bổn cung sẽ nhớ kỹ hận này!
Vô Song công tử thủy chung vẫn đoan nhiên tĩnh tại trong luân y, dung
nhan bất động, thần tình bất biến, tay tựa hờ hững mà nghiêm trang, ống
tay áo rộng thả nhẹ dịu dàng phơ phất, y phục đoan chính, tư thái điềm
nhiên không hề vướng bận hồng trần tục lụy, dường như cơn phong ba bão
táp vừa rồi hoàn toàn không chút ảnh hưởng nào đến y. Thật vậy, dù cho
phong vân lưu chuyển, nhân thế nổi trôi, ở trong ánh mắt trong suốt trữ
định của y cũng chẳng khác gì mây mây khói khói, tan vào thinh lặng, biến
vào hư không…
Gia Duệ đế chuyển hướng sang nhìn Tiếu Khuynh Vũ, ngữ khí dịu lại
cùng có chút áy náy khó xử: “Những lời hàm hồ của Giản Huệ, ngươi…
Đừng để trong lòng…!”
Khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ không chút gợn sóng, không oán không
gận, không vui cũng không buồn, chỉ có thanh âm nhàn nhạt thoát ra từ
khóe môi hơi nhếch lên mai mỉa: “Bệ hạ đã quá lo. Nếu ngay những việc
vụn vặt đó còn không kềm chế được… thì làm sao có một Vô Song ngày
hôm nay?”
Gia Duệ đế hơi nhăn lại khuôn mặt già nua bệnh nhược, làm những dấu
vết của năm tháng co rút lại, càng hằn sâu khắc khổ: “Người tài trí hơn
người, lo xa nghĩ rộng, cơ mưu toàn vẹn, chưa kể võ công cao cường quán
tuyệt thiên hạ, lại còn sở hữu công phu ám khí xuất thần nhập hóa, cả thiên
hạ này kẻ có bản lĩnh làm tổn thương ngươi đương nhiên chẳng được mấy
người!”