KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 607

Khi Tiếu Khuynh Vũ thúc luân y trở về tiểu lâu, liền thấy bóng dáng xác

xơ thảm não của Định Quốc Vương gia bần thần như thể đã chờ đợi mình
rất lâu, nhác thấy luân y, Vương gia lập tức rạp người quỳ xuống, dập đầu
thật mạnh xuống đất.

“Công tử… Không thể nào… Càn nhi không thể nào… Lão phu van xin,

cầu khẩn người… Lão phu quỳ gối trước người… Xin người…”

Kìa một Vương gia quyền cao chức trọng, kìa một chiến thần lừng lẫy uy

danh, nhưng kìa, cũng là một người cha hiền lành từ ái, một lão nhân mái
tóc pha sương. Ngày nào, chiến thần Đại Khánh thề đổ máu chứ không rơi
lệ, dũng mãnh xông pha nơi trận mạc sa trường, giờ phút này lại khuỵu gối,
dập đầu trước một thiếu niên hai mươi mốt tuổi, lệ tuôn đẫm mặt…!

Định Quốc Vương gia khóc lóc thảm thiết, than thở van nài, từng chữ,

từng lời nghẹn ngào, nức nở trong làn nước mắt tựa huyết lệ trào tuôn.

Hai tai Tiếu Khuynh Vũ như ù đi, không còn biết Vương gia đang nói gì

trước mặt, chỉ thấy bờ môi người run run mấp máy, khuôn mặt người thê
thiết ai lương… Ngay tại nơi này, giữa đại sảnh trống trải cô liêu, không
gian như lạc đi trong cõi mơ hồ không thật…

Hốt nhiên, ý thức trở lại, y nhận ra…

Phương Quân Càn không giống như y, tuyệt đối không phải là y.

Tiếu Khuynh Vũ, một thân một mình, đơn thân độc thủ, không liên quan

bất cứ ai, không quyến luyến bất cứ gì.

Phương Quân Càn thì không.

Phương Quân Càn – Không.

Không như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.