KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 615

Vĩnh viễn nhớ kỹ, mình là người Liêu Minh.

A!

Bất giác, Nghị Phi Thuần không nén nổi tự trào, nhếch môi cười nhạt!

Giễu cợt!

Mình… là người Liêu Minh.

Nàng vẫn còn nhớ như in, lúc thánh chỉ vừa ban xuống, không phải ai

khác mà chính là mình sẽ bị bán sang đất địch, mượn tiếng cầu thân nhưng
thực tế so với gả bán làm con tin cũng không có gì khác biệt. Trước tương
lai mù mịt, tiền đồ tối tăm, không thể biết tới ngày mai ấy, Thuần Dương
công chúa ngoài việc sợ hãi mê loạn, nàng còn đeo đẳng một nỗi tuyệt
vọng cùng cực đối với cái gọi là Hoàng gia thân tình.

Là máu mủ ruột thịt ư? Là trung quân ái quốc ư?

Nén lòng hít một hơi thật sâu, nghe khí lạnh tràn ngập phủ tạng.

Chỉ còn năm ngày nữa, sẽ tới Hoàng đô.

Cuối cùng… cũng phải đến thôi…

Trăng tròn vành vạnh treo nghiêng, chênh chếch một mảnh trời đêm cao

xa vời vợi, nguyệt quang tựa dòng suối bạc trong trẻo thanh khiết, mang
chút hơi lạnh dịu dàng chảy qua song sắt nhỏ hẹp của thiên lao, đổ tràn thân
ảnh tiêu sái cuồng ngạo, tà mị phong lưu của vị vương hầu trẻ tuổi. Hắn
khoanh tay mà đứng, ngẩng đầu ngắm trăng, thần thái cao ngạo, không hề
vương vấn dù chỉ một chút lo lắng bất an, ánh mắt kiên nghị, trong veo trữ
định, tựa hồ thấu suốt vạn trượng hồng trần. Dải hồng cân đỏ tươi dưới ánh
trăng lại càng rực rỡ phi diễm, tung bay phất phơ trong làn gió đêm mơn
man ve vuốt, cả người như phát ra hồng quang mông lung mờ ảo, giữa
chốn lao lung, lại càng bật lên vẻ đẹp quyến rũ yêu mị, không thể cưỡng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.