KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 659

Và rồi, bà lại nhìn thấy hai nam nhân thế sở bất dung ấy gắt gao ghì chặt,

triền miên hôn siết, như cả hai đã hòa thành một, không thể chia cắt, không
thể tách rời.

Lan Di bàng hoàng, cảnh tượng trước mắt bà, rõ ràng bội nghịch luân

thường, rõ ràng loạn đảo càn khôn…

Nhưng đến cuối cùng, Lan Di vẫn chôn chân tại chỗ, không hề cản lại…

… Vì sao?...

Là không nhẫn tâm, không đủ sức, hay chính bản thân bà không muốn?

Lan Di không biết.

Bà, đến tột cùng vẫn không giải thích được.

Chỉ biết là, lúc ấy, một cảm giác bi thương sâu sắc xâm chiếm tâm can,

nhào loạn cõi lòng, dồn ứ lại tựa một tảng đá ngàn cân đè chặt yết hầu…

Đó là… sự tuyệt vọng trước khối tình oan trái, yêu nhau nhưng không

thể ở bên nhau…

Trong một thoáng, nước mắt lại tuôn trào, Lan Di cay đắng nuốt lệ.

Trong lòng, quặn thắt xót xa cùng thương cảm.

Bà nghẹn ngào, nửa như khẩn khoản, nửa như van xin: “Vương gia…

Lan phi tự biết mình không đúng… Nhưng mà Khuynh Vũ… hài tử
Khuynh Vũ… quả thực rất đáng thương…”

“Vì cái gì… vì cái gì lại phải như vậy… Đối với hai đứa trẻ đó… chẳng

phải… quá tàn nhẫn?”

Lão Vương gia vỗ về Lan Di, nén không nổi bi ai, bất lực thở dài: “Tiếu

Khuynh Vũ nào phải người thường, Quân Càn cũng vậy. Nếu Tiếu Khuynh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.