KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 672

Phương Quân Càn cười gian tà: “Nếu bổn hầu mà có câu không được cá

thì hoàn toàn là lỗi của Khuynh Vũ, không liên quan tới bổn hầu!”

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên như không, bát phong bất động, chuyên tâm

với chiếc cần trúc mảnh mai trong tay mình. Ngay cả tư thế ngồi câu cá
cũng toát ra phong hoa tuyệt đại, cao ngạo bất phàm…

Vô Song công tử nhè nhẹ ngẩng đầu lên, Phương Quân Càn ôn nhu nhìn,

nhận thấy điểm chu sa thắm đỏ ưu nhã giữa trán y hiện lên vẻ thắc mắc…

Tiểu hầu gia chỉ lẳng lặng bỏ cần câu của mình sang một bên, đưa tay

nhấc manh nón trúc trên đầu đội cho Vô Song, che đi khuôn mặt của y, hắn
tà tà giải thích: “Dung mạo trầm ngư của Khuynh Vũ (6), đến cả Tây Thi
cũng phải xấu hổ không dám nhìn, huống hồ quyết ngư kia, chắc chắn thẹn
đến mức trốn biệt tận đáy hồ rồi, thử hỏi bổn hầu làm sao còn câu được cá
nữa đây?”

Hắn bày ra vẻ mặt ‘Đều là tại huynh hết’, làm như quả quyết chắc chắn

mấy lời dẻo như kẹo đường của hắn là đúng, cúi xuống cầm lại chiếc cần
trúc, nhe răng cười: “Không tin thì Khuynh Vũ đội nón trúc này đi, bổn hầu
nhất định sẽ câu được cá cho mà xem!”

Hắn vừa dứt lời, quả nhiên chiếc phao khẽ động.

Phương Quân Càn mừng rơn! Hắn không nhịn nổi quay sang Tiếu

Khuynh Vũ ngoác miệng đắc ý: “Ta đã nói mà!”

Cá ơi cá à, ngươi thật rất biết nể mặt bổn hầu đó!

Hắn hỉ hả giật mạnh cần câu, chiếc cần trúc cong lên rồi hất mạnh, một

chú quyết ngư mập mạp rơi xuống lòng thuyền, hoảng hốt giãy đành đạch,
chiếc đuôi đập đập liên hồi, thân mình uốn éo vặn vẹo, xoay trở điên
cuồng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.