Thông châu canh điều đệ, xuân tẫn phục như hà?
Diễn nghĩa
Xuân muộn tiểu ký
Tháng ba nước tràn bờ, đào hoa lững lờ trôi
Bao năm vương phiền muộn, đất này đã phai phôi
Phương nam gây hiềm khích, trung nguyên xảy binh lôi
Trước mắt vắng bạn cũ, trên đầu tóc bạc rồi
Đất rộng mãi xa xôi, xuân mất hỏi sao hồi?
(4): Nguyên văn trong ‘Ngư ca tử’ (Bài ca người câu cá) của tác giả
Trương Chí Hòa (730 – 810), cũng là một nhà thơ thời Đường. Đi thi từ rất
sớm (16 tuổi), từng làm quan và bị biếm trích, từ đó ông ẩn cư, vân du tứ
hải, hòa mình với thiên nhiên dân dã. Thi ca của ông ảo huyền mà chân
thực, ca ngợi cảnh sắc thiên nhiên cùng cuộc sống tiêu dao khoái lạc. Lý
Đức Dụ đã nhận xét rằng: “Ở ẩn mà nổi danh, ở hiền nên vô sự, không giàu
có cũng chẳng bần cùng, nghiêm cẩn mà tiêu dao”
‘Ngư ca tử’ là bài thơ nói về cảnh câu cá mùa xuân miền Giang Nam hoa
lệ. Vào mùa xuân, hoa đào trôi thành dòng trên sông cũng là lúc quyết ngư
sinh sôi nảy nở, phát triển nhất trong năm. Giữa đất trời mùa xuân, phong
cảnh hữu tình, lại được tiêu dao tự tại ôm cần đợi cá, hỏi còn lạc thú nào
hơn?
(6): ‘trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa’: chim sa cá lặn, nguyệt thẹn
hoa nhường’ dùng để miêu tả vẻ đẹp của Tứ đại mỹ nhân thời cổ đại của
Trung Quốc, theo đó thì:
Chiêu Quân lạc nhạn