KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 681

trận chiến đã se lại nâu bóng như đồng hun, dưới ánh dương quang lại càng
ngời lên màu mật ong căng tràn nhựa sống.

Ngồi xếp bằng trên cỏ, hắn tà tà ngắm nghía bộ dáng co ro ướt sũng của

công tử Vô Song, nheo mắt lại: “Khuynh Vũ, như vậy không tốt, sẽ bị cảm
lạnh đó, chi bằng cởi quần áo ướt ra hơ cho khô chẳng hay hơn sao?”

Vô Song công tử thản nhiên đáp: “Không cần!”

Phương tiểu hầu gia tiếp tục nằn nì, thật không hổ danh da mặt dày đệ

nhất thiên hạ: “Nhìn chung quanh đi, nơi này ngoài hai chúng ta ra thì còn
ai nữa đâu, Khuynh Vũ hà tất phải khách khí, xem như người xa lạ như
vậy?”

Tiếu Khuynh Vũ cắn nhẹ đôi môi xinh đẹp: “Tiếu mỗ không quen!”

Vô Song công tử vì hai chân không tiện, không thể tự đi lại, đương nhiên

từ nhỏ phải có người ở bên cạnh chiếu cố, chăm sóc y trong sinh hoạt
thường ngày, nhưng bản tính công tử Vô Song vốn quật cường kiên định,
những việc ấy y tập mãi cũng thành thói quen, không cần người giúp đỡ,
nên chưa từng vì những việc đó mà bối rối không được tự nhiên.

Chỉ là… lúc này… lại ở trước mặt Phương Quân Càn, chung quy là y

cảm thấy xấu hổ, không thoải mái chút nào.

Khóe môi Phương tiểu hầu gia cong cớn trêu chọc: “Nha nha, cái này gọi

là gì đây… Tương lai chúng ta còn phải…”

Một tia mắt sắc như dao nhằm hắn chém tới.

“Còn phải như thế nào hả?” – Giọng Tiếu Khuynh Vũ lạnh băng như

nước hồ. Muốn chết cứ việc nói thẳng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.