KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 683

Cũng như đêm trừ tịch năm nào ở Bát Phương thành, trong tiểu lâu thanh

hàn u tĩnh, hắn đã đối diện y, cam đoan – Bọn họ, sẽ mãi mãi được như
vậy!

Khuynh Vũ, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc!

Chúng ta, sẽ được hạnh phúc!

Ngay lúc ấy, thiếu niên vương hầu trẻ tuổi một lòng tin tưởng rằng, mình

có thể thực hiện trọn vẹn lời hứa đó.

Ngay lúc ấy, hắn hoàn toàn xác tín một điều, dù trời cao trên đầu bổ nhào

xuống đất, dù đất rắn dưới chân nứt toạc thành khe sâu, dù mọi thứ trên đời
đều biến thành khoảng không vô nghĩa, thì mình cùng y cũng sẽ mãi mãi
nắm tay bên nhau bồi bạn.

Ngay lúc ấy, hắn đã thực sự nghĩ, chỉ cần tay mình nắm chặt vĩnh viễn

không rời, thì không một ai, không một sức mạnh nào có thể khiến người
yêu thương bên cạnh rời bỏ mình mà đi.

Ngay lúc ấy, hắn đã thực sự, thực sự rất tin tưởng rằng ‘Mệnh ta bởi ta

không bởi trời’.

Đúng vậy, chỉ cần bản thân nghĩ muốn, thiên mệnh có là chi?

Tiếu Khuynh Vũ trường bào tuyết bạch, khuôn mặt tuyệt diễm vô song

giấu dưới vành nón nan to bản rộng thùng thình, chiếc cần trúc thanh tú ưu
nhã ngụ tại bàn tay trắng nõn như bạch ngọc, Vô Song công tử an an tĩnh
tĩnh ngồi trầm ngâm bên bờ hồ thả câu.

Còn cách nào khác đâu! Thuyền thì lật, hai chú quyết ngư mập mạp

đương nhiên cũng tranh thủ cơ hội của tiểu hầu gia nhanh nhảu trốn thoát
mất rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.