KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 720

Tiếu Khuynh Vũ dịu dàng gạt đi nước mưa đẫm đôi má của hắn, ôn nhu

trả lời: “Ta ở đây… Mãi mãi ở đây… Vĩnh viễn ở đây…”

Cho dù ngươi mất hết tất cả, cho dù mọi người đều bỏ ngươi mà đi, thì

vẫn còn ta… mãi mãi, vĩnh viễn ở bên ngươi bồi bạn.

Cái đêm mưa to như trút nước ấy, bao nhiêu đòn trí mạng một lúc đổ ập

lên người Phương Quân Càn: Định Quốc phủ tan hoang nghiêng ngả,
Phương Quân Càn tan cửa nát nhà…

Cái đêm mưa to như trút nước ấy, chính là nguyên nhân Phương Quân

Càn khởi binh tạo phản, ấn định kết cục suy vong chắc chắn của Đại Khánh
mai này… Một hậu quả tất yếu!

Cái đêm mưa to như trút nước ấy, giữa hình đài nước tuôn xối xả, có hai

nam tử, người tuyệt vọng hoang mang, kẻ vỗ về an ủi, nương tựa nhau, gắt
gao ôm siết…

Như là…

Tận cùng vũ trụ, khởi đầu hồng hoang…

Tất cả, gói gọn trong vòng tay siết chặt…

Ôn nhu ve vuốt, ủi an vỗ về…

“Khuynh Vũ… huynh đâu rồi?”

“Ta ở đây!”

“Luôn luôn ở đây?”

“Vĩnh viễn ở đây!”

Hắn hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.