KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 719

Phương Quân Càn cũng dùng hết sức lực gắt gao siết chặt y, như thể chỉ
cần hắn lơi lỏng vòng tay, người kia sẽ hóa thành sương khói mà tiêu biến,
tan vào nước mưa mà trôi đi mất…

Hắn sợ, hắn sợ mọi thứ hắn đang ghì chặt chỉ là một hồi mộng ảo, một

thoáng phù vân, sẽ tan vào hư vô một khi tỉnh lại…

Hiện tại, trong lòng hắn chỉ có hai trái tim đang tựa sát đập dồn, chỉ có

thân nhiệt ấm nóng thân thương, chỉ có thoang thoảng lãnh hương thơm
ngát của đào hoa trên người ái nhân mới có thể miễn cưỡng ngăn lại cơn
uất hận đang cào cấu tâm can, muốn xé toạc cổ họng bùng ra ngoài, mới có
thể phần nào xoa dịu nỗi tuyệt vọng đau thương nghẹn cứng đang đè chặt
khiến hắn không thể thở được…

Trời vẫn mưa tầm tã!

Sấm rung chớp giật, gió táp mưa sa!

Giữa cơn gió thảm mưa sầu, đường phố hoàn toàn vắng lặng, chỉ còn lại

hai thân ảnh nam nhân gắt gao ôm siết, mặt áp mặt, hai làn tóc đen nhánh
hòa lẫn vào nhau dưới mưa…

Chỉ có hai người, chẳng khác chi hai con cá còn sót lại trong lòng hồ khô

cạn, nương tựa vào nhau chia sẻ chút ẩm ướt còn lại dưới đáy hồ, bảo trợ
lẫn nhau, cùng thoi thóp đợi mưa rào, hay là, cùng chết khô dưới nắng
cháy…

Không rõ là nước mưa ướt đẫm hay nước mắt chan hòa, chỉ thấy đôi

nhãn thần nhòa đi, tựa màn sương đùng đục phủ lên nhãn quang trong suốt
tinh anh của hai người.

Thanh âm Phương Quân Càn nghẹn ngào như tiếng nấc, hắn yếu ớt:

“Khuynh Vũ… huynh còn ở đó không…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.