KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 717

mù thăm thẳm, thân hình rũ rượi bất động thoáng giật mình, lần đầu tiên
hắn ngẩng đầu, ngơ ngác ngó nghiêng tìm kiếm…

Rồi, ánh mắt hắn chạm vào rồi dừng lại trên khuôn mặt Tiếu Khuynh

Vũ…

Đôi môi tái nhợt run run mấp máy: “… Khuynh Vũ…”

“Là ta, chính là ta… Ta ở đây…” – Có Tiếu Khuynh Vũ ở ngay tại đây, ở

bên cạnh ngươi, dù chuyện gì xảy ra cũng không đi đâu cả…

Cho nên… “Đứng lên, nào!” – Dù rất kiên quyết nhưng trong thanh âm

của y cũng đượm chút hoang mang không xác định… Hắn có thể đứng dậy
nổi không? Phương Quân Càn, Phương Quân Càn, xưa nay Phương Quân
Càn ngươi vốn chưa bao giờ để bản thân bị bất cứ chuyện gì đả kích cơ mà,
không phải sao?

Phương Quân Càn cố sức vén mi mắt tỏ ra tỉnh táo, khóe môi cố cong

lên thành một nụ cười, nhưng nụ cười ấy, còn ảm đạm hơn, bi thương hơn,
đau đớn hơn là khóc rất nhiều lần: “Khuynh Vũ… Ta… Ta… không đứng
lên nổi…”

Hắn nói… Hắn không thể đứng lên nổi…

Không thể…

Ngày nào Phương Quân Càn quỳ gục giữa chiến trường ngầu đỏ máu

xương, chỉ một câu “Phương Quân Càn, đứng lên!” cũng đủ khiến hắn hồi
sinh tận đáy Tu la địa ngục, trở thành thần thoại mãnh tướng bất khả chiến
bại…

Nhưng mà giờ đây, cũng là nam tử thần thái phi dương, phong vân tuyệt

đỉnh ngày đó, chỉ có thể hoang mang ngây ngốc nhìn mình mà nói nhẹ như
gió thoảng ─── Ta… không đứng lên nổi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.