KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 723

hờn oán, không vui cũng chẳng buồn lại khiến cho người ta không rét mà
run…

Bốn mắt nhìn nhau.

Chăm chú.

Cứ nhìn như vậy, chẳng biết đã bao lâu, cũng không ai nói gì để phá tan

im lặng đang vây bủa chung quanh.

Cuối cùng, Phương Quân Càn cũng lên tiếng, câu đầu tiên sau khi hắn

tỉnh lại là: “Khuynh Vũ… đã bao giờ trải qua cảm giác đau đớn thống khổ
khi chính tay mình giết chết những người mình yêu thương nhất chưa?”

Tiếu Khuynh Vũ trở nên trầm mặc, rồi chậm rãi gật đầu: “Đã từng!”

Phương Quân Càn lại hỏi: “Cảm giác lúc ấy… như thế nào?”

Không gian lại càng trầm mặc hơn, sánh lại trong một cảm giác ngột

ngạt, bức bối. Thật lâu sau, khoảng không đặc quánh ấy bục vỡ bởi thanh
âm của Tiếu Khuynh Vũ, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng tựa dòng suối
nguyệt quang, gần trong tấc gang mà xa xôi diệu vợi, chăm chú nhìn mà
chẳng thấy chi, đưa tay với mà không chạm được, càng cố gắng níu giữ thì
càng tuột khỏi tầm tay, thậm chí, mơ hồ huyễn hoặc tựa một giấc mơ không
có thực, khiến người ta không thể nào cảm nhận một cách rõ ràng minh
bạch…

“Sống không bằng chết!”

Sống không bằng chết.

Phương Quân Càn ôn nhu cười nhẹ.

Tiếu Khuynh Vũ chấn động, nụ cười ấy sao mà điềm nhiên bình thản,

sao mà ưu nhã thanh hòa… đến tàn nhẫn như vậy? Y lặng ngắm dung nhan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.