KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 726

Hồng bao đó là, ngày Tết năm nào ở Bát Phương Thành, Lan Di đã lì xì

cho y.

Đã mấy năm, Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn giữ gìn thật cẩn thận kỹ lưỡng,

giấu vào tay áo không lúc nào rời. Y mãi mãi quý trọng nâng niu, xem đó
như báu vật, như thể trân trọng món quà mà người mẹ tặng cho đứa con của
mình.

Nắm chặt hồng bao trong tay, Tiếu Khuynh Vũ nhếch môi cười nhạt:

“Mạc Vũ Yến, Mộ Dung Chiến, Du Bân, Nghị Phi Táp, Định Quốc Vương
gia, Lan Di… Kế tiếp có phải sẽ đến phiên Tiếu Khuynh Vũ ta hay
không?”

Lao thúc toàn thân chấn động, đôi mắt trừng lớn ngỡ ngàng như không

thể tin nổi nhìn chăm chăm người trước mặt – Vô Song công tử lãnh tĩnh
vô tình, Vô Song công tử thản nhiên điềm đạm – lúc này khó khăn khép mi
mắt, dáng hình tịch liêu đơn bạc, lộ ra sự bất lực, yếu ớt hư nhược nghìn
năm khó gặp.

Nhưng biểu cảm đó chỉ lướt qua trong tích tắc, y lập tức mở choàng mắt

tỉnh táo, nhãn thần lại toát lên sự tinh anh cơ trí, đạm mạc lạnh lùng cố
hữu…

Khiến trong thoáng chốc, Lao thúc ngỡ mình vừa nằm mơ.

Y vẫn là Vô Song công tử lãnh tĩnh cao ngạo như minh nguyệt, điềm

tĩnh bình thản tựa lưu thủy êm ái xuôi dòng, thanh cao quý phái như phong
lan, thuần khiết tựa bạch ngọc không chút tỳ vết.

Y là công tử Vô Song!

“Công tử… Công tử… Không xong rồi!” – Trương Tẫn Nhai lao như

bay vào phòng, dáng điệu hớt hơ hớt hải thở không ra hơi, “Bên ngoài…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.