Tiếu Khuynh Vũ quan sát hành vi bất thường của Phương Quân Càn từ
đầu tới cuối, cảm thấy có điểm kỳ quái. Người vừa rồi không giống với
Tiểu hầu gia mà y quen biết, người này nóng vội, thiếu kiên nhẫn quá…
Không khí có vẻ trầm mặc, nghiêm trọng… Tiếu Khuynh Vũ mở miệng
phá vỡ sự ngột ngạt đó: “Ngang nhiên có hành vi phóng đãng như vậy, thực
sự không phải việc làm của người quân tử!”
Phương Quân Càn cười lạnh: “Khuynh Vũ nói vậy là đang trách ta cướp
mất cơ hội thưởng thức mỹ nhân của huynh sao?”
Tiếu Khuynh Vũ khẽ chau đôi mày trầm tĩnh tựa viễn sơn, cảm giác
trong câu nói vừa rồi của Phương Quân Càn có ý giận dỗi. Nhưng y là kẻ
tuyệt đỉnh thông minh, không bao giờ muốn biến mình thành vật hy sinh
cho hắn trút hậm hực.
Không khí trở nên nghiêm trọng, bên tả bên hữu không ai thấy Tiếu
Khuynh Vũ lên tiếng. Phương Quân Càn cũng mất dần kiên nhẫn:
“Khuynh Vũ đừng hiểu lầm ta phỗng tay trên mỹ nhân của huynh, ta làm
tất cả cũng là vì huynh thôi!”. Rồi hắn làm ra vẻ mặt “vẫn vì nghĩ cho
huynh…” nói tiếp: “Huynh thân là Hữu thừa tướng của Đại Khánh, bao
nhiêu anh tài thiên hạ dưới tay huynh cũng chẳng qua như Thiên lôi bảo
đâu đánh đó. Người như Khuynh Vũ chẳng lẽ lại có thể lưu luyến chốn
thanh lâu, trao tâm gửi tình cho một kỹ nữ phong trần hành trạng không rõ
ràng như vậy? Vậy chẳng phải đánh đồng mình với bọn phàm phu tục tử
ngoài kia ư?”
Tiếu công tử “À” một tiếng, mỉm cười chế giễu: “Vậy không rõ vừa rồi
kẻ nào cứ liên tục bên tai ta, ‘Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên’ nhỉ?”
Phương tiểu hầu gia khẽ húng hắng ho, nhìn xung quanh: “Là ai nói? Có
người nói với Khuynh Vũ vậy sao? Bổn hầu hình như chưa nghe qua thì
phải!”