Cửa phòng chỉ khép hờ, Lao Thúc vừa định gõ cửa, đột nhiên Tiếu
Khuynh Vũ khoát tay ngăn lại.
“Công tử?” – Lao Thúc nghi nghi hoặc hoặc nhìn y, tỏ ý không hiểu.
Tiếu Khuynh Vũ chỉ lặng lẽ nhìn xuyên qua khe hở nhỏ giữa hai cánh
cửa khép hờ vào trong phòng.
Ánh sáng mờ ảo lọt qua khe hắt lên dung nhan tuấn tú văn nhã chẳng
hiện vui buồn, điểm một giọt sáng lên đôi đồng tử đen láy trong vắt, sâu
thẳm tựa thiên không.
Trong phòng có người.
Cạnh bàn, Phương Quân Càn tay gác sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng.
Trước mặt hắn treo lủng lẳng một kiện, dường như là lụa gấm thượng
đẳng còn mới tinh không chút tỳ vết, thêu hoa văn tinh xảo, có lẽ phải dùng
rất nhiều thợ khéo ngày đêm tỉ mẩn gia công từng chi tiết nhỏ. Đó, đích
thực là long bào.
Long bào, tất nhiên để cho đế vương sử dụng.
Khiêu bấc đèn một chút, dưới ánh sáng vừa bừng lên, chiếc long bào ti
gấm trơn bóng đính toàn châu ngọc trân quý ẩn ẩn hiện hiện hoa văn kim
long ngũ trảo uốn lượn dọc theo thân áo, trên nền vải sẫm, con rồng như
được bao bọc một thứ ánh sáng ảo huyền, khiến nó như từ nơi sâu thẳm
hiện ra, giương nanh múa vuốt đầy sống động, uy vũ, tựa hồ đang vùng vẫy
muốn phá áo ra ngoài, không ngừng toát ra thứ khí phách vương giả chất
ngất trời xanh, ôm trọn hoàn vũ.
Loại y phục ấy, bỏ đi ý nghĩa thực tế nhất, bình thường nhất là che thân
tránh rét, thì chính là tượng trưng cho vương quyền chí tôn vô thượng, cũng