(1)
Rút bức thư ra khỏi vật chặn, quả nhiên, là bút tích quen thuộc của Tiếu
Khuynh Vũ:
“Tương lai mịt mù, chưa biết ra sao, lần này ta trở về Đại Khánh, trong
lòng đã có mưu tính, đừng nhớ, đừng nghĩ về ta làm gì. Huynh trấn giữ Bát
Phương, sau này những lúc ngặt nghèo, gió to sóng lớn không thể nhân
nhượng, huynh hãy thận trọng, trù tính kỹ càng, cẩn thận, nhưng không
phải vì vậy mà chỉ lo nhìn trước ngó sau, đắn đo do dự để vuột mất thiên
cơ. Cần lui hãy lui, cần tiến hãy tiến, tiến thoái tùy thời, khi cấp thiết đừng
ngại giáng đòn chí tử, lãnh huyết thiết tâm.
Ý tận bút buông, hãy luôn tâm niệm.
Vạn dặm giang hồ, viễn phương ly biệt, mong huynh bảo trọng.”
“Tiếu. Khuynh. Vũ!!!” Phương tiểu hầu gia quả thực đã điên lên rồi!
Y cứ như vậy mà đi?!
Một đêm hương lửa, an ủi vỗ về, để rồi sau đó một thân một mình dứt áo
ra đi? Y... thật ra... trong mắt y đến tột cùng mình là thứ gì?
“Người đâu!” – Quát lớn đến khàn giọng.
Lập tức một thị vệ bên ngoài xộc vào quỳ gối trước mặt hắn: “Có thuộc
hạ!”
Hít một hơi sâu để trấn áp sự hoảng loạn cùng bồn chồn đang nhộn nhạo
không yên trong lòng, Phương Quân Càn nói nhanh: “Truyền lệnh của ta,
triệu tập toàn bộ quân tướng Bát Phương đến soái trướng đợi lệnh!”
Viên thị vệ kinh ngạc tột độ, len lén liếc ra bên ngoài cửa sổ đen kịt màn
đêm.