KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 852

mình.

Nhàn nhạt hạ lệnh: “Hậu táng ông ấy!”

Hiện trường lặng phắc không một tiếng động, một tiếng châm rơi cũng

đủ xé thủng không gian, hết thảy ánh mắt binh sĩ đều tập trung nơi đôi tay
cầm ấn soái cùng hổ phù của nam tử bạch y thanh nhã ngồi tại luân y, y là
cái đích cuối cùng, là hy vọng cuối cùng của cả Đại Khánh!

“Bản quốc lầm than rên xiết dưới gót sắt ngoại bang cường bạo, bọn giặc

Uy Nô đã sờ sờ trước mắt! Mặc dù ở xa ngàn dặm, nhưng Vô Song không
thể vứt bỏ Đại Khánh không màng! Nay ta nguyện cùng Đại Khánh tồn
vong, cùng với chư vị đồng sinh đồng tử, đồng chia hoạn nạn, đồng hưởng
yên bình. Nhược bằng quân ta chiến thắng, ta sẽ cùng nhau cạn chén ăn
mừng, nhược bằng quốc thổ bất hạnh rơi vào tay giặc, chư vị lần lượt xả
thân vì nước, Tiếu mỗ cũng quyết không hèn nhát sống nhục một mình!”

Bạch y nam tử tuyệt thế vô song đoan nhiên tĩnh tọa trên bậc thềm cao

nhất trước đại môn Binh quyền phủ, mạnh mẽ rút ra thanh Hoàng Tuyền,
lưu quang vàng rực, chói sáng tựa ánh dương, giương giọng tuyên chiến
với Uy Nô.

“Kẻ nào xâm phạm Đại Khánh, Tiếu Khuynh Vũ tất sẽ dùng Hoàng

Tuyền kiếm này lấy thủ cấp kẻ đó!”

Hai mươi vạn binh sĩ, hai mươi vạn mã đao giương cao hưởng ứng, sáng

lóa dưới dương quang, hào khí ngút trời, hai mươi vạn cái miệng đồng
thanh hô lớn, âm thanh ầm ầm chấn động khiến cả thành rung chuyển:
“Sát! Sát! Sát!”

Ngày mười sáu tháng tám năm Khánh lịch thứ 330, Cốc Gia thành có

biến. Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ đột nhiên rời khỏi Bát Phương
thành, dùng uy thế vừa mạnh mẽ quyết đoán vừa bất ngờ không kịp trở tay
đoạt lấy quyền điều binh khiển tướng hai mươi vạn binh sĩ Cốc Gia thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.