KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 917

gian y chờ đợi cũng đã rất lâu. Lâm Văn Chính nhíu mày, đôi ngươi vốn
vừa dài vừa hẹp gian trá xảo quyệt của lão lại càng híp chặt: gương mặt
khách nhân không hiện ra đến nửa điểm giận dữ, khí độ ôn hòa nhã nhặn
tựa lưu thủy hành vân, bình đạm như thường, nào có nhìn ra được chút thái
độ nôn nóng bồn chồn khi phải chờ đợi quá lâu đâu? Thanh niên này, thật
là kiên trì, thật là nhẫn nại.

Lâm Văn Chính nghe trong lòng nhộn nhạo, nhưng Tả thừa tướng Đại

Khánh không hổ danh khéo léo linh hoạt, lập tức khoác lên bộ mặt tươi
cười vui vẻ: “Lão phu bận rộn công vụ, bắt Tiếu Thừa tướng phải chờ lâu,
thất lễ, thất lễ!” Tiếu Khuynh Vũ tao nhã trả lễ, phảng phất như thể nếu
Lâm Văn Chính còn chưa trở về, y đợi thêm cả canh giờ nữa cũng không
ngại gì, “Hiện tại quốc nạn đương đầu, Lâm Thừa tướng nhật lý vạn kỵ (1)
cũng là lẽ thường tình.” “Công tử quá khen, lão phu thật sự không dám
nhận.”

“Đâu có, Lâm Thừa tướng tất nhiên hoàn toàn xứng đáng nhận. Nào giả

truyền tin tức, một tay che trời, để cho thiên hạ đại loạn, thật khéo giấu
giếm dã tâm.” – Ngữ điệu êm ái nhẹ nhàng, nhưng khí thế lại sắc bén như
dao, đâm thẳng, chọc xoáy tận sâu hút nội tâm Lâm văn Chính đang bồn
chồn thắc thỏm, đứng ngồi không yên.

Khuôn mặt Vô Song công tử lạnh lẽo tựa hàn băng, đôi môi mím lại

thành một đường chỉ mảnh: “Chẳng hay Lâm Thừa tướng nửa đêm say ngủ,
bao nhiêu oan hồn uổng mạng vì ngài có đến bên giường đòi mạng hay
không?”

Mắt lóe lãnh quang, vừa mang bảy phần hàn ý, vừa mang ba phần thịnh

nộ, khiến người không rét mà run, giữa trán một điểm chu sa, long lanh
diễm lệ, nhưng lại ẩn hiện sát khí chết người.

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Lâm Văn Chính đột ngột cứng lại, sắc mặt

hết trắng lại đỏ rồi chuyển tái xanh, cuối cùng thở dài: “Vẫn là không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.