KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 953

Vô Song công tử bạch y thắng tuyết, đã sớm quen giữa khói lửa loạn thế

vẫn bình thản thong dong, bát phong bất động, cô ngạo xuất trần. Chưa
từng nghĩ, cuối cùng vẫn là chính mình nhúng mạt tuyết trắng thanh khiết
tinh nhuần ấy vào chốn chiến trường tư sát, vấy bẩn máu tanh.

Nhưng mà…

Chỉ cần chế ngự thiên hạ này, là vĩnh viễn giữ được y ở lại!

Phương Quân Càn tự nhủ: Hắn muốn giang sơn cẩm tú, lại càng muốn

tuyệt thế Vô Song!

Ánh mắt Phương Quân Càn uy nghiêm trầm tĩnh, trầm mặc tựa bóng cô

sơn mà ẩn tàng sát khí. Lạnh lùng rút Bích Lạc kiếm giơ cao, lưỡi kiếm sắc
nhọn dưới ánh dương lóe lên chói lóa, đến nỗi người ta không dám mở mắt
ra nhìn.

Cũng đúng lúc ấy, theo tiếng đàn ảo huyền biến đổi khôn lường điều

khiển, những cánh quân đã tiềm phục từ trước lần lượt từ bốn phương tám
hướng hiện ra, tiến đến.

Phương Quân Càn chĩa thẳng mũi kiếm vào Như Vĩnh thành tường đồng

vách sắt, quát lớn: “Bát Phương vô địch!” Bát Phương quân nhất tề soàn
soạt tuốt gươm, trường mâu dựng thẳng: “Sát!!” Tiếng hô vang dội như lấp
biển dời non, chiến trường rùng rùng chấn động!

Trận hình của Bát Phương quân thoạt nhìn dường như không có thay đổi

gì đáng kể, bước chân chậm rãi, tiếng chân sàn sạt, tiếp cận Như Vĩnh
thành, không nhanh không chậm, không gấp gáp không rụt rè, thể hiện khí
phách kiên định vững vàng không gì sánh nổi, gây cho đối phương cảm
giác như bị Thái Sơn đè đầu không sao chống cự được.

Tiến lên, tiến lên, tiến lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.