Tần Vô Song đột nhiên có chút sợ hãi bước vào trong phòng kia, hắn sợ
lời Liên Cừ nói chính là sự thực, mà rõ ràng, hắn thực sự rất muốn rất
muốn gặp, biết được trạng huống của Vân Khuynh.
“Mau vào đi.”
Thấy Tần Vô Song do dự, Liên Cừ lập tức mở miệng giục.
Tần Vô Song cuối cùng vẫn là mang theo mùi rượu đầy người đi vào.
Ngọn đèn dầu trong phòng như lớn bằng hạt đậu, ánh sáng mờ nhạt chiếu
đầy gian nhà.
Liên Cừ dẫn Tần Vô Song nhìn về phía Vân Khuynh hô hấp yếu ớt ở
trên giường, sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt
mang theo vài phần thống khổ, cho dù đang ngủ y cũng không thể ngủ an
ổn.
Không cần bắt mạch, chỉ cần liếc mắt, Tần Vô Song liền nhìn ra y bất an
và tiều tụy.
Tần Vô Song giật mình đứng tại chỗ, trong lòng đau nhức, sáng sớm
nhìn thấy, thiên hạ vẫn còn nói nói cười cười, tại sao lại đột nhiên biến
thành cái dạng này?
Liên Cừ nhìn sắc mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ chính ngươi cũng biết
Vân Khuynh rốt cuộc đang lo lắng chuyện gì.”
Thân thể Tần Vô Song chấn động.
Vân Khuynh đang lo lắng cái gì?
Hắn tự nhiên biết, thế nhưng...