Liên Cừ nâng mi, nhìn về phía Bạch Khuynh Vận: “Sao vậy? Khuynh
Vận có việc?”
Bạch Khuynh Vận dùng sức gật đầu: “Ân, có một chút vấn đề không rõ.”
Liên Cừ nghe Bạch Khuynh Vận nói như vậy, hăng hái lên, hắn khép lại
sách thuốc trong tay: “Chuyện gì mà Khuynh Vận cũng không nghĩ ra?”
Bạch Khuynh Vận, cho dù hắn biểu hiện ra ngoài nhìn qua là một oa oa
ngây thơ dễ lừa, thế nhưng, có thể làm Bạch gia gia chủ, có thể giữ vững
danh hiệu hoàng thương chi gia Huỳnh Quang, sao có thể thiện lương dễ
lừa như biểu hiện ra ngoài?
“Ngươi nói... Tần đại ca và Tần nhị ca, thực sự thích Vân Khuynh sao?”
Liên Cừ giật mình: “Đó là tự nhiên, nếu không lấy thái độ làm người của
Vô Phong biểu ca, sao có thể làm ra chuyện tình không đúng mực như vậy.
Vô Song biểu đệ, lại sao có thể ra tay với Vô Phong biểu ca?”
“Cũng đúng.”
Bạch Khuynh Vận lại gật đầu: “Cảm tình giữa huynh đệ bọn họ luôn
luôn tốt đến mức khiến người ta hâm mộ.”
Nhớ lại trước đó, Liên Cừ cũng thở dài gật đầu: “Đúng vậy, mong muốn
chuyện này có thể giải quyết viên mãn, để tất cả, đều trở lại nguyên trạng.”
“Ta xem tình yêu phiền lòng như vậy, vẫn là không dính không chạm
mới tốt.”
Thưởng thức chén sứ toái hoa đặt ở trước mắt hắn, Bạch Khuynh Vận
dường như thờ ơ mở miệng.
Hắn không biết người đối diện, có thể nghe ra ý nói trong lời của hắn.