Mỗi khi bối rối, lông mi buông xuống giống như chiếc quạt, lưu lại một
bóng ma trên da thịt như bạch ngọc, cũng sẽ hơi hơi mím môi.
Nhưng vào lúc vui vẻ, sẽ đem môi vung lên độ cung ấm áp nhu hòa,
trong đôi mắt cũng sẽ phát sinh tia sáng tinh tế, khóe mắt chân mày đều
mang theo vui mừng.
Hơn nữa mỗi khi y nhìn một người, đáy mắt chỉ có cái bóng người kia, là
chăm chú thực sự nhìn toàn bộ người kia.
Vân Khuynh lúc nhỏ chính là như vậy, giống như tiểu thú có tâm đề
phòng rất mạnh, thế nhưng xem ai thuận mắt, tín nhiệm ai, đối với người ta
tuyệt đối là ôn nhu chăm chú đối đãi, có thể dễ dàng khiến người ta cảm
thấy ấm áp.
Hôm nay đụng tới Long Khiêm này, một nụ cười, một cử chỉ, mỗi lần
giơ tay nhấc chân đều khiến hắn hoảng hốt cho rằng mình nhìn thấy Vân
Khuynh.
Thế nhưng...
Người rất giống Vân Khuynh này, rõ ràng là một nam nhân... Hắn thấy
hầu kết chỗ cổ y, y không có khả năng là một nữ nhân.
Thế nhưng, nếu là nam nhân, sao y lại giống Vân Khuynh đến vậy.