KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 1362

Nét mặt Vân Khuynh hiện lên một tia lo lắng, thế nhưng sau khi y hiểu

ra ý nói của Tần Vô Hạ, lo lắng lập tức rút đi, trở nên có chút buồn bực, lập
tức cự tuyệt Tần Vô Hạ: “Không... Tại hạ còn có chuyện quan trọng muốn
làm, không thể dừng lại tại đây, Tần tam công tử vẫn là thỉnh cao minh
khác đi.”

Dĩ nhiên bảo y chăm sóc Tần Vô Hạ?

Y trốn còn không kịp, sao có thể nguyện ý chăm sóc hắn, nhưng mà, hắn

bị thương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tần Vô Hạ có chút tiếc hận: “Long huynh đệ thực sự không lo lắng sao?

Ta vừa rồi nói cho Long huynh đệ Vân Khuynh sau khi rời nhà, huynh
trưởng nhà ta một mực tìm kiếm y... Long huynh đệ, ngươi nói, nếu ta viết
một phong thư nói ta bị trọng thương cho các ca ca, các ca ca có thể sẽ đến
Tích Châu vấn an ta không? Khi các ca ca thấy ngươi giống Vân Khuynh
như thế, có thể cảm thấy rất kinh hỉ hay không?”

“...”

Khuôn mặt Vân Khuynh trầm xuống, Tần Vô Hạ đây là uy hiếp y?

Đáng ghét, vì sao không trực tiếp vạch trần thân phận của y, mà lại muốn

chơi loại trò như lọt vào trong sương mù khiến y không rõ này?

Vân Khuynh còn đang tức giận, Tần Vô Hạ lại nói: “Ta nhớ kỹ thật lâu

thật lâu trước đây, có một tiểu mèo hoang dùng đá ném ta, hết cắn rồi cào ta
bị thương, hứa hẹn sẽ chăm sóc ta, cuối cùng lại không giữ lời... Ta vẫn
luôn canh cánh trong lòng đối với việc này. Long huynh đệ, ngươi nói, nếu
ta lần thứ hai bắt được tiểu mèo hoang kia, có phải là nên nghiêm phạt y
một chút vì không giữ lời không... Ân, đương nhiên, nếu y biết sai mà sửa,
chủ động nhận lỗi, ta cũng là một người rộng lượng, toàn bộ ân oán coi như
xóa bỏ...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.