Tần Vô Hạ mặt âm trầm nói: “Tuy rằng bảo hộ tiểu Long tương đối
phiền phức, nhưng ta đích xác cần người chăm sóc, tiểu Long vẫn là ở bên
người ta đi...”
Nói xong lời này khuôn mặt Tần Vô Hạ vặn vẹo một chút.
Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy tiểu sư đệ Thương Vũ Túy của hắn che
miệng cười trộm, dáng dấp kia thực sự là chướng mắt không thôi, hắn hung
hăng trừng mắt tiểu sư đệ hắn.
Sau đó Tần Vô Hạ lại cùng Thương Vũ Túy nói đến công tác chuẩn bị
ngày tuyệt thế hảo kiếm hiện thế cần làm.
Vân Khuynh không có hứng thú, cũng nghe không vào, dĩ nhiên là nghe
đến buồn ngủ.
Thanh âm Tần Vô Hạ và Thương Vũ Túy nói chuyện với nhau chậm rãi
thấp xuống.
Khi Vân Khuynh tựa lưng lên ghế nhắm lại hai mắt, Tần Vô Hạ rốt cục
im lặng, ra hiệu cho Thương Vũ Túy không nên mở miệng.
Sau đó hắn mềm nhẹ đem Vân Khuynh ôm lên, ôm vào trong phòng,
giúp y cởi giày đắp chăn xong mới đi ra ngoài.
Thương Vũ Túy nhíu mày: “Lần đầu tiên thấy tam sư huynh cẩn thận tỉ
mỉ đối đãi một người như vậy? Chẳng lẽ người này chính là người tam sư
huynh nhắm tới?”
Tần Vô Hạ nét mặt mỉm cười, không trả lời vấn đề của hắn, mà là nói
tiếp: “Tuy nói ta có tự tin ngày đó sẽ không xảy ra chuyện đại loạn gì,
nhưng y ở bên ta dù sao cũng không an toàn, ngày kia tuyệt thế hảo kiếm
hiện thế, đêm mai ngươi đến chỗ ta, đem y tới đây đi.”