Lúc đến Phù Vân sơn trang hắn như trước nhận hết khinh thường và kỳ
thị, ở trong miệng người hầu, hắn cũng rõ ràng Phù Vân sơn trang trang
chủ, coi hắn như một công cụ dùng để mượn hơi một vị nhân vật quan
trọng.
Thế nhưng hắn nhẫn nhục chịu đựng đã quen, tham sống sợ chết, tân chủ
nhân hôm nay kêu hắn tận tâm hầu hạ người trong phòng, hắn tự nhiên phải
đem tất cả kỹ xảo khiến người trong phòng này hài lòng.
Bởi cửa sổ đều đã đóng chặt, trong phòng có chút tối, Thu Nguyệt thậm
chí không cảm thấy có người ở trong phòng.
Hắn bước nhỏ di động vài bước, phát hiện trong phòng đích xác không
có ai, sau đó hắn chậm rãi đi tới bên giường, mới phát hiện một người đang
ngủ trên giường.
Nửa bên mặt của người nọ bị lấp dưới sợi tóc màu mực, lộ ra cần cổ
trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn qua mịn màng không gì sánh được, khiến người
ta nhịn không được dục vọng muốn chạm đến.
Bởi vì khuôn mặt nghiêng đi, chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của
chiếc mũi thẳng tắp cùng với cánh môi màu nhạt hơi cong lên, dưới đáy
lòng Thu Nguyệt nghĩ, người này, có lẽ cũng là một người tuấn mỹ vô tư.
Bị phái tới hầu hạ người như vậy, mà không phải một người tai to mặt
lớn thiếu tay thiếu chân, hắn cũng thấy đủ rồi.
Hắn vươn tay, ôn nhu đẩy ra sợi tóc màu mực của người nọ, lại nhìn thấy
màu da hơi tối hoàn toàn không tương xứng với màu cổ.
Ở trong quan quán một thời gian dài như vậy, đối với thuật dịch dung,
Thu Nguyệt cũng có chút hiểu biết.