Y nhìn bốn phía, phát hiện không có ai mới nhẹ nhàng cong môi cười
cười, cúi xuống thân thể, hái một đóa hoa cúc màu hồng vừa mới nở.
Hái xong y đứng thẳng dậy, nét mặt dáng cười càng trở nên rõ ràng.
Lúc này, một đôi tay từ phía sau ôm lấy y: “Vân nhi làm chuyện xấu gì,
mà cười vui vẻ như thế???”
Vân Khuynh thân thể cứng đờ, sau đó thả lỏng, dựa sát trong lòng Tần
Vô Phong, hai gò má hơi phiếm hồng nói:
“Có một nơi, vào ngày lễ Trung thu có một tập tục, là ‘Thâu thái cầu
lang’ ( trộm rau xin lang quân =..=), cô nương chưa lập gia đình sẽ ăn mặc
thật đẹp, dưới ánh trăng đi tới vườn rau nhà người khác trộm rau, nếu như
hái được liền biểu thị sẽ gả được cho lang quân tốt.
Trong viện chúng ta không có rau, ta liền hái hoa, cô nương chưa thành
hôn là cầu lang, còn ta noi theo các nàng cảm tạ ông trời cho ta gặp được
ngươi.”
Vân Khuynh vừa mới nói xong, bên cạnh lập tức có hai thanh âm bất
mãn truyền đến: “Chỉ vì gặp được đại ca mà cảm kích sao, Khuynh nhi /
Khuynh Khuynh quá không công bình, ngươi cũng phải trộm hoa vì chúng
ta...”
Vân Khuynh nhìn ba người, trên khuôn mặt tuyệt mỹ toát ra dáng cười
ôn nhu lại hạnh phúc: “Được, ngày hôm nay ta liền làm đạo tặc trộm hoa
cho các ngươi một lần...”