Tóc dài màu mực trên trán y đã hoàn toàn ướt, dính vào trên trán, tôn lên
cho da thịt trắng nõn càng thêm óng ánh như ngọc.
“Ngô...”
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y mang theo mê man và bất mãn, Tần Vô
Phong mở đôi mắt, cúi đầu nhìn Vân Khuynh nằm nghiêng trong lòng hắn
hơi cong khóe môi, ngón tay có chút thô ráp theo đỏ bừng trước ngực Vân
Khuynh một đường trượt xuống, lướt qua bụng y, cuối cùng chìm vào trong
cơ thể Vân Khuynh, công chiếm vị trí vừa rồi của Tần Vô Song.
Ngón tay thon dài không cho Vân Khuynh cơ hội, hai ngón tay trực tiếp
nhập vào mật huyệt của Vân Khuynh.
Mật huyệt vốn có chút trống rỗng nhỏ hẹp chặt trí thoáng cái liền bị hai
ngón tay kia tràn đầy.
Vân Khuynh rên rỉ giương lên đôi mắt sương mù nhìn Tần Vô Phong,
lúc thấy đôi mắt sâu thẳm sáng sủa, lóe ra ngọn lửa nóng cháy thì đáy lòng
hiện lên vài tia nghi hoặc.
Tần Vô Phong, nhìn qua... Rất tỉnh táo...
Suy nghĩ của y sau một khắc liền bị ngón tay Tần Vô Phong bắt đầu
chuyển động trong nội bích quấy nhiễu chẳng còn.
Bởi vì mật huyệt đã bị khai thác qua, không quá khó khăn tiếp nhận hai
ngón tay của Tần Vô Phong, lại bởi vì tuôn ra rất nhiều ái dịch, bên trong
trở nên nóng ướt không gì sánh được, khiến thân thể buộc chặt của Tần Vô
Phong khó chịu đến cực điểm.
Dục vọng lửa nóng dưới thân Tần Vô Phong sưng đến dọa người đang
thẳng tắp đỉnh lên trên đùi Vân Khuynh, nhìn chằm chằm vị trí ngón tay
hắn mơ ước.