Đoàn người Vân Khuynh rất nhanh chạy tới Lưu Ly tiểu trúc, là Liên Cừ
nghênh tiếp bọn họ.
Sau đó dẫn bọn họ đi đến chỗ Hiên Viên Ly Thiên và Lục Quan Ảnh.
Trên đường, Vân Khuynh nhìn bốn phía, đình thai lầu các khắp nơi hoa
cỏ tươi tốt, núi xanh nước chảy,chung quanh lộ ra hơi thở thanh nhã cùng
thế vô tranh, rời xa nơi ầm ĩ phồn thịnh, nơi này là một địa phương u tĩnh
tường hòa.
Thế nhưng Vân Khuynh không có lưu luyến cảnh sắc này, lập tức thu hồi
ánh mắt, từ bên người Tần Vô Phong và Tần Vô Song đi đến bên cạnh Liên
Cừ, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, hạ giọng nói: “Liên Cừ biểu ca, đại bảo
tiểu bảo ở chỗ này có tốt không???”
Liên Cừ nhìn y, nét mặt tuấn mỹ thanh dật lộ ra một chút ý cười: “Tình
huống của tiểu bảo đã ổn định, sư phụ nói đó là bệnh từ nhỏ, không phải
bệnh quá nặng, chỉ có thể nói là do mệnh số, không cần trị liệu, khi hắn đến
gần người đã định trước là có duyên với hắn, tự nhiên sẽ tốt.”
Vân Khuynh nghe không hiểu ra sao.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song không phải nói đại bảo tiểu bảo ở chỗ
này bái sư học nghệ sao, sao lại có bệnh gì, cái gì số mệnh???
Vân Khuynh nhíu mày, đáy lòng mọc lên một tia dự cảm không tốt, y
giương mắt nhìn Tần Vô Phong hòa Tần Vô Song, lại thu hồi ánh mắt:
“Biểu ca, đại bảo tiểu bảo còn nhỏ như vậy, ta có thể đem bọn chúng trở về,
thêm vài năm lớn hơn một chút rồi mới đưa đến đây được không???”
Liên Cừ có chút kinh ngạc giơ giơ lên mi:
“Tiểu Khuynh, tiểu Bảo ngươi không thể mang đi, sư phụ nói thân phận
và mệnh cách của tiểu bảo đều rất kỳ lạ, phúc duyên của hắn quá sâu, người