“Ngươi hỏi ta vì sao thu hồi kiếm???
Nếu như trước khi ngươi đặt kiếm ở trên cổ ta, ta cầm kiếm trong tay ám
sát ngươi, ngươi sẽ không thể nhẹ nhàng như vậy thắng ta, ta liền không
nhất định thua??? Đúng không???”
Tần Vô Phong không nói gì, chỉ là nhìn hắn, lẳng lặng đợi đáp án.
“Kỳ thực rất đơn giản.”
Ngụy Quang Hàn mở miệng nói: “Trong lòng ta từ lâu đã có lựa chọn,
thắng cùng không thắng, căn bản không có một chút quan hệ.”
Dù sao mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ để Vân Khuynh rời đi, sao hắn có thể
để Vân Khuynh ở lại cái nơi ngay cả trong không khí cũng tràn ngập bệnh
độc này???
Hắn đúng là muốn ở bên Vân Khuynh, thế nhưng hắn cho tới bây giờ
cũng chưa từng nghĩ tới sẽ mang Vân Khuynh đến ‘Vô Gian luyện ngục’
sống.
Cho dù hắn từng vọng tưởng ở cùng một chỗ với Vân Khuynh, cũng chỉ
là nghĩ rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’ sống cùng với Vân Khuynh.
“Đối với ngươi không quan hệ, thế nhưng đối với ta, có quan hệ, quan hệ
rất lớn, ta không hy vọng mình thắng không rõ ràng.”
Tần Vô Phong không hiểu có chút tức giận.
Đối thủ lực lượng ngang nhau, là khó có thể gặp phải đến cỡ nào, hắn
thật lâu trước đó đã muốn đánh với Ngụy Quang Hàn một lần, rốt cục có cơ
hội, Ngụy Quang Hàn nhưng lại có lệ với hắn.
“Vậy cùng ta có quan hệ gì đâu, lẽ nào ngươi kỳ thực không muốn mang
Vân Khuynh và hài tử kia rời đi???