Hai người lại ngồi một hồi, thời gian chậm rãi trôi qua trong trầm mặc,
Vân Khuynh có chút bất an: “Ta không biết mộng này, lúc nào mới có thể
kết thúc, ta cũng không biết mình lúc nào có thể trở lại... Ta phải trở lại như
thế nào??? Ta có thể không về được hay không...”
Ngụy Quang Hàn mặt mày khẽ động: “Minh, ngươi không nên gấp gáp,
Tinh Tú lão nhân nếu cho ngươi về đây, nhất định đã làm tốt dự định mang
ngươi trở lại.”
Vân Khuynh đứng lên, một lần nữa đi tới cửa sổ sát đất: “Quang, ngươi
không rõ, trong bụng ta còn có hài tử của Vô Hạ, ta sợ ta ở chỗ này quá lâu,
sẽ không tốt cho hài tử...”
“Vân Khuynh.”
Vân Khuynh vừa mới nói xong, trống rỗng xuất hiện một đạo thanh âm
già nua: “Ngươi thực sự quyết định trở về sao???”
“Tinh Tú lão nhân??? Đúng, ta muốn về, muốn về bên cạnh đại ca và Vô
Song bọn họ.”
“Ngươi đã nhìn rõ tâm của ngươi chưa, sau khi lựa chọn, ngươi sẽ không
còn cơ hội hối hận, ngươi có thể ở lại đó, một lần nữa bắt đầu với Ngụy
Quang Hàn, coi như chuyện ngươi ở đây cho tới bây giờ cũng chưa từng
xảy ra...”
Tinh Tú lão nhân lời này là có ý gì???
Vân Khuynh có chút tức giận: “Kỳ thực ta chẳng bao giờ nghĩ tới mình
có một ngày dĩ nhiên còn có thể trở về, ta vẫn cho rằng ta sẽ một mực ở lại
thế giới kia.”
Lúc này, Ngụy Quang Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Vân Khuynh, nếu
như ta muốn ngươi, vì ta ở lại chỗ này, ngươi nguyện ý không???”