Đôi môi nóng hổi nồng nhiệt của Tần Vô Phong từ đường cong duyên
dáng trên cổ y, chuyển qua xương quai xanh tinh xảo, gặm cắn một phen lại
di đến hai điểm đỏ bừng trước ngực.
“Ngô...”
Vân Khuynh nhẹ giọng lên tiếng, thân thể bị Tần Vô Phong vỗ về chơi
đùa nóng bỏng không ngớt, có chút run rẩy, cảm giác khó có thể nói rõ từ
toàn thân lan tràn.
“Cảm tạ ngươi...”
Tần Vô Phong nói, biến mất vào nhất khắc ngậm lấy hồng anh kia, cảm
tạ cái gì, có lẽ chỉ có chính hắn biết.
Tạ ơn Vân Khuynh gánh chịu thống khổ sinh hài tử cho Tần gia, tạ ơn
Vân Khuynh nguyện ý tiếp thu ba huynh đệ bọn họ, tạ ơn Vân Khuynh
song song khi yêu hai người khác còn có thể nghĩ đến chỉ có hắn không có
hài tử...
Tần Vô Phong vì Vân Khuynh chủ động mà trong lòng có hơi kích động,
cũng có chút vội vàng nôn nóng.
Bàn tay to lớn thô ráp, nhanh chóng lướt qua làn da xúc cảm trơn mềm,
theo đường cong mềm mại xoa đến nơi bí ẩn nhất của Vân Khuynh.
Hai chân Vân Khuynh, theo phản xạ kẹp lại với nhau, thế nhưng sau một
khắc, ý thức được hiện tại đang làm cái gì, y khẽ ngâm một tiếng, lập tức
lại buông lỏng sức lực.
Tần Vô Phong nhẹ cười hai tiếng, hơi thở nóng rực phun lên hồng anh
khẽ run, hồng anh khéo léo trở nên càng thêm cứng rắn.