Nữ tử một tay nắm lưỡi dao, một tay vạch trần nhân bì diện cụ trên
khuôn mặt, lộ ra, rõ ràng là khuôn mặt Vân Khuynh quen thuộc không gì
sánh được đã có chút xa lạ.
“Là ngươi.... Tam tỷ, Vân Thù!!!”
“Hanh...”
Lưỡi dao trong tay Vân Thù cố sức ấn vào da thịt Vân Khuynh, nàng đố
kị nhìn dung nhan Vân Khuynh, trong lòng không chịu thừa nhận người
quái dị này dĩ nhiên còn đẹp hơn nàng: “Ngươi còn nhớ rõ ta là tam tỷ của
ngươi??? Tiện nhân, đa nương tân tân khổ khổ nuôi ngươi lớn... Ngươi dĩ
nhiên hồi báo Vân gia chúng ta như vậy...
Ngươi cùng với cẩu tặc thông địch bán quốc kia đều là tiện nhân!!!”
“Ngươi... Câm miệng!!! Rõ ràng là Vân gia là các ngươi vong ân phụ
nghĩa...”
Vân Khuynh tự nhiên nghe ra cẩu tặc thông địch bán quốc trong miệng
Vân Thù là mẫu thân Vân Phàm của y, y nghĩ tới Vân Phàm vì Vân gia mà
trả giá, lại nhìn thái độ của Vân Thù hôm nay, vì nương y mà cảm thấy tâm
lạnh không gì sánh được.
Y thật muốn cho nương y biết, gia tộc y ủy khuất mình để bảo toàn, là
gia tộc vô sỉ vong ân phụ nghĩa thế nào.
Vân Thù có thể vũ nhục y, nhưng y kiên quyết không cho phép Vân Thù
vũ nhục mẫu thân y.
“Ngươi dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta???”
Vân Thù ném xuống nhân bì diện cụ trong tay, giơ tay muốn đánh Vân
Khuynh.