KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 2156

Lẳng lặng tựa ở trên cây, y hầu như sắp ngủ.

Bỗng nhiên, giọt nước mưa lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt y, một giọt, hai

giọt, ba giọt...

Y hoang mang mở hai mắt, nhưng phát hiện bầu trời không có một chút

mây đen dĩ nhiên đổ mưa.

Thực sự là cơn mưa kỳ quái... Tần Kính Quân chậm rãi vươn tay, hứng

lấy mưa xuân như tơ, thở dài một tiếng, biết mình hẳn là nên rời khỏi đây.

Một lần nữa đội đấu lạp, Tần Kính Quân trở lại đường cũ.

Chỉ là trong lúc đi đường, cơn mưa kia, cũng không còn là mưa xuân

như tơ, mưa xuân như khói, mà là rất đột ngột trở nên mạnh mẽ.

Điều này làm cho Tần Kính Quân luôn luôn hiền hoà nhíu lại lông mày,

trong lòng cũng có chút khó chịu.

Như vậy bảo y trở lại thế nào???

Nếu là tùy tiện đi trong mưa lớn như vậy, quần áo nhất định sẽ ướt đẫm,

y cũng nhất định sẽ sinh bệnh.

Thân thể y vốn có suy nhược, tuy rằng không có bệnh nặng, thế nhưng

bệnh nhẹ không ngừng, vừa bị bệnh, nhất định phải phiền phức Lục Thính
Lan, mà cuộc đời Tần Kính Quân không thích nhất chính là đi làm phiền
người khác.

Y thở dài một tiếng, có chút hối hận mình vì tránh né đoàn người náo

nhiệt tiếng động lớn xôn xao mà chạy đến một nơi xa xôi như thế này.

Ở đây chỉ có hoa đào cây đào, căn bản không có chỗ tránh mưa...

Không... Không đúng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.