Đương nhiên hắn nói như vậy là bởi vì hắn chính là ca ca trong miệng
Tần Kính Quân, đem Tần Kính Quân giao cho chính mình cũng là một
chuyện rất không tệ.
“Ngươi!!!”
Tần Kính Quân lại có chút căm tức.
Kỳ thực đã quen nam nhân này không nói lý và bá đạo, y cho rằng hắn sẽ
không cho phép y đề cập đến ca ca y, nhưng hắn, dĩ nhiên nói như vậy...
Lẽ nào trong mắt hắn, y chỉ là thứ đồ chơi gọi thì đến ném thì đi sao???
Cắn cắn môi dưới, Tần Kính Quân xoay đi khuôn mặt, trong lòng lại có
chút rầu rĩ.
Càng đáng sợ chính là, rất giống như vì nam nhân này không coi trọng
mà buồn...
Thân thể Tần Kính Quân vốn là băng lãnh, hiện tại bị Ngụy Tư Minh ôm
vào trong ngực thay quần áo khô, lại truyền nội lực, tay chân y dần dần ấm
áp lên, ấm áp và mệt mỏi khó có thể khống chế cứ thế kéo tới.
Rốt cục, y cũng không nhịn được nữa, trực tiếp ngã vào trong lòng Ngụy
Tư Minh thiếp đi.
Mà Ngụy Tư Minh, còn lại là an tĩnh ôm y, con mắt tối tăm thâm thúy
nhìn chằm chằm vào đống lửa toát ra màu quýt chẳng biết nghĩ tới cái gì.