mình... Hôm nay thấy Tư Minh ngươi cũng thuận mắt, tới loại tình trạng
này, biết thời biết thế ở chung với Tư Minh cũng là không tệ...”
Tần Kính Quân hít sâu một hơi, nói lời trái với tâm ý.
Mà sắc mặt Ngụy Tư Minh, theo lời của y, càng ngày càng âm trầm,
càng ngày càng u ám.
Chờ Tần Kính Quân rốt cục nói xong, thanh âm hắn đông lạnh nói: “Ý
của ngươi là... Ngày hôm nay dù không phải ta, mà là một người khác, chỉ
cần ngươi nhìn thuận mắt, ngươi cũng sẽ cùng đối phương... Thân mật như
vậy???”
Nói đến bốn chữ cuối, thanh âm Ngụy Tư Minh, đã có chút vặn vẹo.
Tần Kính Quân bị khí thế băng lãnh của hắn bắn ra lại càng hoảng sợ,
nhìn gân xanh nhảy lên trên trán Ngụy Tư Minh, y đột nhiên có chút hối
hận, hối hận đã nói như vậy...
Thế nhưng, Ngụy Tư Minh, đã không để cho y có cơ hội hối hận...
Ngụy Tư Minh hung hăng đặt ở trên người y, hừ lạnh nói: “Bảo ta buông
ra ngươi, nằm mơ!!!”
Hắn dĩ nhiên cũng mất đi kiên trì làm tiền hí, đáy lòng bởi vì lời Tần
Kính Quân nói, hầu như cũng bị tức đến nổ tung.
Hắn lật lại thân thể Tần Kính Quân, cố sức mở rộng cúc huyệt của y:
“Bất luận là ai, bất luận ngươi có nhìn thuận mắt hay không, ngươi đều là
của ta, cũng chỉ là của ta!!!”
Thanh âm Ngụy Tư Minh mang theo tàn bạo và hung ác vô tận.
Xem ra lời Tần Kính Quân nói, dĩ nhiên phản hiệu quả.