May là không phải Vân Thù giá đi, nếu là Vân Thù, sợ là đã sớm nháo
lên.
Cũng không biết ‘Phu quân’ của y đang bận cái gì, vẫn không thấy được
bóng người, cũng không ai đến nháo hỉ phòng, Vân Khuynh buồn chán
ngồi ở trên hỉ sàng đung đưa hai chân đờ ra.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều loạn thất bát tao, qua thật lâu, Vân Khuynh
mới ý thức được y đang làm gì...
Y dĩ nhiên đang đợi ‘Phu quân’ y đến vén khăn voan???
Y đây là làm sao vậy, dĩ nhiên đang chờ mong gặp phải một người có thể
cho y hạnh phúc???
Dĩ nhiên giống như một nữ nhân, ở chỗ này ngây ngốc chờ một người
nam nhân khác đến vén khăn voan???
...
Kỳ thực, nếu cho Vân Khuynh tuyển trạch, Vân Khuynh tình nguyện làm
một nữ tử.
Như vậy, y cũng sẽ không bởi vì ái thượng một người nam tử, mà bị
người mắng là ghê tởm...
Ai, Vân Khuynh thở dài một tiếng
Y không nên xa vời cầu trên thế giới này, có người ngoại tộc bao dung.
Đang nghĩ ngợi, cửa hỉ phòng ‘Chi nha’ một tiếng mở.
Vân Khuynh ngay tức khắc dừng lay động chân, từ dưới mép hỉ khăn nỗ
lực nhìn ra phía ngoài, y thấy một đôi giày bó hắc sắc ổn trọng hướng về
phía y.