Nhắc tới bọn họ liền cảm thấy trong lòng khó chịu, lúc trước gả thay, y
thế nhưng đã nói muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Vân phủ.
Tần Vô Phong ngưng mi trầm tư:
“Lẽ nào, để thái tử điện hạ thích tam tỷ của ngươi???
Vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho nữ nhân tham giàu ngại khổ kia sao,
nữ nhân như vậy, đâu có phong phạm mẫu nghi một quốc gia tương lai???”
Tần Vô Phong không chút khách khí phê phán Vân Thù.
Vân Khuynh tự nhiên cũng không muốn tiện nghi Vân Thù, thế nhưng
trên danh nghĩa nàng là thái tử phi sắp tới, cũng đích thật là người thích
hợp được chọn nhất.
Vân Khuynh suy nghĩ một phen:
“Đại ca, Vân Thù là kiêu nữ trời sinh, Vân vương phủ lại là đại thần triều
đình, cũng khó trách không muốn liên quan với Tần gia mang tội ‘Tru diệt
cửu tộc’...
Ngoại trừ tham giàu ngại khổ và tùy hứng hai điểm, Vân Thù từ nhỏ tiếp
thu giáo dục tốt đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nói tóm lại, coi
như là một tiểu thư khuê các...”
Tần Vô Phong nhíu mày:
“Ý của Vân nhi, là đồng ý với kiến nghị của thị vệ kia...”
Vân Khuynh cười gật đầu:
“Nói không chừng... Vân Thù ngày ấy không gả cho Vô Song, chính là
chờ một đoạn nhân duyên này...