đau đớn ra, đích thật không có nửa điểm dị trạng, hắn lắc đầu nói:
“Hồng thúc, ta không sao, ngươi không cần lo lắng.”
Lão quản gia gật đầu:
“Ta đã bưng dược tới, đại công tử sớm một chút uống dược rồi đi nghỉ
ngơi, đến ngày mai tỉnh dậy là ổn.”
Ánh mắt Tần Vô Phong hơi hơi di động, dừng lại ở trên chén thuốc đặt
trên mặt bàn.
“Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ, sắc trời đã tối, bên ngoài tuyết rơi cũng lớn,
Hồng thúc ngươi về trước nghỉ ngơi đi.”
Lão quản gia chần chờ nhìn hắn:
“Không tận mắt nhìn thấy đại công tử ngươi uống dược, lão nô sẽ lo
lắng.”
Tần Vô Phong nặng nề thở dài, thong thả đi đến cạnh bàn, hắn ngồi
xuống, vươn tay cầm lên chén thuốc, nhìn chằm chằm vào thứ nước hơi đỏ
trong đó một hồi, đặt xuống, tự giễu cong môi cười:
“Ta cũng không phải tiểu hài tử không thích uống dược, Hồng thúc
không cần lo lắng, trở lại nghỉ ngơi đi, một lúc nữa ta sẽ uống.”
Đại công tử nhất định là không muốn để lão nhìn thấy một mặt luống
cuống của hắn!!!
Nặng nề thở dài một tiếng, lão quản gia đành phải nhượng bộ:
“Như vậy, lão nô xin cáo lui trước, đại công tử thỉnh nhất định phải chú ý
đến thân thể của mình.”