Đúng vậy, rất đau, thế nhưng thân thể kỳ quái này, bị người xâm nhập
như vậy, như trước có cảm giác, hơn nữa, cảm giác tê dại đi theo đau đớn,
bắt đầu là thật nhỏ từng đám, chậm rãi, giống như điện lưu, thoáng cái
truyền khắp các nơi thân thể.
Cảm giác mâu thuẫn trùng kích trong cơ thể y, vừa đau nhức vừa vui
sướng, hai loại cảm giác cực hạn như vậy bức y gần như tan vỡ.
Vân Khuynh không biết, rên rỉ rất nhẹ rất quyến rũ của y, hữu khí vô lực,
như là mèo con thở dốc, gãi đến lòng người.
Cũng khiến cho dục vọng của Tần Vô Phong càng thêm khó có thể
khống chế, cứ như vậy, Tần Vô Phong lại càng không thể buông tha y.
Theo thời gian lan tràn, mật huyệt bị ra vào mấy lần bắt đầu chậm rãi
thích ứng Tần Vô Phong lửa nóng xâm lấn, thống khổ cũng chậm rãi rút đi,
lưu lại khoái cảm cực hạn thâm nhập xương tủy.
“Ân a... A... Chậm một chút... Hô...”
Vân Khuynh thống khổ rên rỉ, cũng vào lúc tại thân thể trầm luân, rên rỉ
trở nên càng thêm quyến rũ.
“Không không... Muốn... A a a...”
Ngọc hành phía trên mật huyệt trướng đau không ngớt, lúc chuẩn bị đợi
phát động, lại bị người trên thân ác liệt lấy ngón tay bóp chặt.
Hai tay bị trói không thể nhúc nhích, đôi chân dài nhỏ trắng nõn của y
người trên thân mạnh mẽ vòng qua eo, dục vọng lửa nóng liên tục xâm
chiếm thân thể y.
Dồn dập, sắc bén, như cuồng phong gió bão, không ôn nhu cũng không
thô lỗ, gần chỉ là cường thế, nắm giữ tuyệt đối quyền khống chế.