Diệp Gia Bảo không suy nghĩ liền bật thốt ra. Cơ hồ nói xong hắn mới
phát hiện bản thân nói sai, đem đến cho nhóm Lạc Y cùng nhóm Lăng
Ngạo một tràng cười, mặt béo liền đỏ ửng một mảng lớn.
Kỳ Phong mím mím môi, buột miệng nói một câu.
" Này, đây không phải là khổng tước mà phải là heo nái mới đúng a!"
" Heo nái?"
Bạch Thừa Vũ nghi hoặc lặp lại một lần. Sau đó liền ôm bụng cười rộ lên
không ngừng được đem Diệp Gia Bảo nghẹn đến đỏ mặt.
Heo nái a? Heo nái Diệp Gia Bảo so với khổng tước? Heo nái lại càng
hợp với hắn hơn.
Nhóm Lạc Y, Lãnh Hàn Thần cùng nhóm người Lăng Ngạo và Bạch
Thừa Hy cũng run rẩy khoé môi, nổ lực áp chế tiếng cười.
" Các ngươi... Các ngươi..."
Diệp Gia Bảo há to miệng, khuôn mặt đỏ au, lại thêm lắp bắp mãi không
ra được chữ khiến mỡ béo trên mặt dồn ép vào nhau nhìn thật muốn bao
nhiêu khôi hài liền có bấy nhiêu khôi hài.
" Ngươi sao còn chưa đi? Ngươi không đi, ta liền đánh gãy chân chó nhà
ngươi! A, xem ta này, là đánh gãy cẳng heo nhà ngươi!"
Bạch Thừa Vũ trêu cợt nói. Ánh mắt còn phối hợp nhìn xuống phía dưới.
Thế nhưng lại đem Diệp Gia Bảo sợ muốn tè ra quần, vội vàng khép hai
chân lại, la to.
" Các ngươi... Chờ!"