" Bạch gia thối, mau lăn... Không được, nhanh phá cửa cho ta!"
Diệp Gia Bảo lắc lắc khuôn mặt béo phệ đô đô mỡ, trừng mắt nhìn hai
gia đinh đi bên cạnh. Hất hàm ra lệnh.
" Ngươi, đạp cửa!"
Gia đinh bị Diệp Gia Bảo chỉ mặt đặt tên, sắc mặt ngay lập tức biến
thành màu sắc hết sức quái dị. Này so với màu gan heo cũng không sai biệt
lắm.
Hắn đưa tay gãi gãi đầu, môi mím lại khó xử nhìn Diệp Gia Bảo. Ấp úng
nói.
" Thiếu gia... Cái này không hợp lẽ đi. Đây là Tụ Bảo trai, địa bàn của
Bạch gia a..."
" Ta nói ngươi đạp thì đạp! Muốn phản phải không?"
Diệp Gia Bảo tru tréo, sắc mặt vặn vẹo khiến mỡ trên mặt loạn chuyển
nhìn vô cùng đáng sợ.
Gia đinh nhìn Diệp Gia Bảo như vậy liền sợ hãi. Nghĩ đến Diệp Gia Bảo
là cháu trai dòng chính duy nhất của Diệp gia. Ở Diệp gia được yêu thương
như trân bảo, đã sớm dưỡng thành tính khí kiêu ngạo, không để ai vào mắt.
Trong phủ phải nói là lập tay làm mây, úp tay làm mưa.
Hôm nay, hắn dù có không muốn làm theo cũng không được. Chỉ cần
Diệp Gia Bảo khó chịu, sợ rằng mạng của hắn trong mắt Diệp Gia Bảo chỉ
có thể so sánh với một con kiến, dí tay một cái liền không được toàn mạng.
Lúc đó, e rằng không chỉ có hắn mà gia đình hắn tại Diệp gia cũng không
giữ nổi.