" Ta vốn chỉ định đem về cầm chơi cho đỡ buồn. Thật không nghĩ Diệp
công tử đối với thứ này lại thích thú đến mức bằng mọi giá phải có được
như vậy. Người ta nói quân tử thì không cướp đi thứ người ta yêu thích, nếu
Diệp công tử đối với món đồ đã yêu thích không chết không ngừng, ta liền
nhượng lại cho Diệp công tử vậy. Như vậy, xem như Diệp công tử thiếu ta
một cái ân tình đi!"
Người trong phòng không kịp nghe Lạc Y nói hết đã phụt một cái cười ra
ha hả. Quả thật sảng khoái muốn chết!
Kỳ Phong cùng Ngạn Hữu mở to đôi mắt to tròn, vô cùng ái mộ nhìn tỉ tỉ
nhà mình. Tỉ tỉ nhà mình thật sự là thiên hạ vô đối a!
Lãnh Hàn Thần đem Lạc Y phủng trong lồng ngực, sủng nịnh vuốt mái
tóc mềm mại của nàng. Trong lòng quả thực vô cùng tự hào.
Đây là nương tử của hắn a! Nàng chính là vừa đáng yêu, vừa vô cùng
rộng lượng đó!
Lạc Y trước ánh mắt ái mộ cùng khâm phục của người trong phòng cũng
không hề mất tự nhiên. Nàng chầm chậm nhấp một ngụm trà, thật giống
như người vừa nói những lời kia không phải là nàng vậy!
So với trong phòng một mảnh tươi vui sảng khoái, Diệp Gia Bảo đã sớm
phun ra máu mũi. Hắn hung ác trừng mắt nhìn lên phía trên, cuồng nộ quát.
" Ngươi... Ngươi nhất định là cố ý, cố ý khích ta!"
" Diệp công tử ăn có thể ăn bậy, làm có thể làm bậy, nhưng tuyệt đối
không được nói bậy a! Ta với Diệp công tử rõ ràng cạnh tranh công bằng.
Người trong này đều có thể làm chứng đâu. Lại nói, ta với Diệp công tử
không quen không biết, không thù không, vì cái gì ta ruột hùm gan cáo
muốn nhắm tới công tử đâu? Ta sống vốn nhân hậu hiền huệ, kẻ nào ruột
hùm gan cáo liền tiệt giống kẻ đó đi!"