KÍ ỨC CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT SƯ 307 - Trang 264

Mọi khát khao bị dồn nén, một tình yêu không được thăng hoa và một cuộc
đời như không còn hơi thở.

“… Quê mình năm nay mất mùa muối, thất mùa cá. Mỗi công mười điểm

chỉ được hơn kí lúa. Cả mấy tháng qua gia đình anh phải ăn cơm trộn với
trái còi. Cách đây một tháng hai bác đã đi vào Long Khánh để tìm kế sinh
nhai. HTX đến niêm phong nhà vì ra đi không có phép của chính quyền.

Đêm gia đình anh ra đi… Em chỉ gánh phụ một gánh muối qua chợ Cát

Minh - Phù Cát bán, để lấy tiền xe vào Quy Nhơn. Khi qua cầu Đức Phổ,
mẹ anh quay lại nhìn lại ngôi nhà, nước mắt chảy ròng ròng. Chỉ sợ ngày
anh về không còn ai ở đây. Đất nước thanh bình sau bao năm chiến tranh,
giờ phải bỏ quê ra đi một lần nữa, không vì bom đạn mà vì miếng cơm
manh áo. Có một ông cán bộ về thăm nhà anh, anh Dương bị thương mới
phục viên đến gặp ông để trình bày. Sau đó một thời gian, khi đi làm về em
thấy anh Dương đang quét sân trước nhà anh. Em nghe anh Dương nói ông
cán bộ bữa trước đã can thiệp với chính quyền địa phương mở niêm phong
nhà.”

Chiến trường… những trận đánh… những chuyến đi dọc biên. Thấy cuộc

đời lính sao quá gian nan không thấy gì là hi vọng dù là nhỏ nhoi đơn sơ.
Ngày mai, ngày kia hay tuần sau có thể ngã xuống giữa chiến trường khắc
nghiệt và tàn khốc này. Nhắm mắt ra đi khi còn cha mẹ đã già, hai em gái
chưa đến tuổi lao động… đang kiếm sống ở một nơi xa xôi.

Cũng có thể… sẽ để lại một phần thân thể ở một nơi nào đó, dọc theo

dãy Dangrek từ giáp Congpong Thom vòng qua đến giáp Seamreap. Cuộc
sống sau này khi thân thể không còn nguyên vẹn…

Người con gái kia… tuổi xuân qua đi từng ngày… chờ đợi trong niềm vô

vọng… ngày đi thì có ngày về thì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.