Có vài nhóm học sinh cũng vẫy tay chào những người lính tình nguyện
Việt Nam… với những bàn tay trắng nõn nà và những nụ cười quyến rũ
trên đôi môi hồng.
Xe vượt qua chiếc cầu và rẽ phải theo dọc bờ sông… hai bên bờ những
hàng dừa trĩu quả, và phía bên kia là chợ đã thưa thớt bóng người.
Qua một ngã tư có hình đầu thần quay bốn hướng, chiếc xe đỗ lại một
khu nhà sang trọng, với mái ngói đỏ và vườn cây xanh bao bọc. Tư lệnh và
bộ phận TM của F xuống xe, bước đến vọng gác nói phiên hiệu của đơn vị
với anh vệ binh, và có một vị Trung tá ra đón. Tôi giao ba lô đựng bản đồ
tác chiến của toàn sư đoàn cho Trưởng ban trinh sát F, và theo mấy anh vệ
binh về vị trí quy định của MT719.
Đêm đó dù có mấy anh Vệ binh rủ đi chơi, nhưng vì chưa có lệnh của
Thủ trưởng nên chúng tôi ở lại khu vực quy định.
Sau giờ cơm sáng, đích thân Tư lệnh đến giao nhiệm vụ, nói rõ những
quy định và quán triệt một số vấn đề. Chúng tôi được phép đi chơi, không
mang súng theo và có một nửa lực lượng ở nhà chờ công tác (thực ra thì
chả có công tác gì cả, ở lại giữ đồ đạc và vũ khí cho anh em).
Theo yêu cầu của MT719 thì tất cả phải đeo quân hàm khi ở trong khu
vực. Khổ nỗi trên ve áo chúng tôi chưa có hai cái móc để đeo quân hàm, lại
đi mượn kim chỉ của vệ binh…
Việc đầu tiên là tôi đi tìm tiệm thuốc Tây để mua một ít thuốc chữa
chứng đau thần kinh tọa, vì đi một ngày đường ê ẩm cả lưng. Hỏi thăm mãi
mới có một tiệm thuốc Tây, ngay bên cạnh rạp chiếu bóng… Vòng qua
vòng lại thấy có một quán cà phê viết bằng tiếng Việt hẳn hoi “Hoa Anh
Đào.”
Mấy anh em bước vào quán.