KÍ ỨC CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH TRINH SÁT SƯ 307 - Trang 47

bối rối, nhìn xuống đất, dù biết rằng tay của hắn đã chạm tay của mình…
và theo phản xạ tự nhiên, em rút tay lại.

Mưa! Tôi đã có mưa. Những hạt mưa khiến bàn tay bé nhỏ của em, với

những ngón tay hồng hồng và thon thả mà tôi đã nắm hôm qua xếp đều lên
nhau như một thỏi son. Bàn tay em cố tìm một nơi nào đó trên cán dù để
cầm…, nhưng chắc chắn rằng trên cán dù ấy, nơi nào cũng có tay anh rồi
em ơi... Những thỏi son hồng hồng ấm áp ấy, giờ đây vùng vẫy yếu ớt rồi
ngoan ngoãn nằm gọn trong tay tôi. Hai vòng tay khép lại trên lưng của
nhau… và tạo hóa đã không sai lầm chút nào, khi những gì có trên gương
mặt của hai người gặp nhau… Tôi cũng chẳng nhớ lúc ấy còn mưa hay
không, vì khi hai vòng tay không khép lại nữa thì trời đã dứt mưa từ lúc
nào không biết.

Lại sánh bước bên nhau về phòng của tôi, các anh em đang còn ngồi ở

bàn, uống nước trà và tán gẫu những chuyện bên kia biên giới.

Những hạt mưa sót lại không đủ làm ướt áo ai, nhưng là cái cớ hữu hiệu

để tôi và em nép mình vào nhau.

Tôi lại đưa ngược em trở về…

Hôm sau, tôi lên đường về Hà Tam, khi đi ngang qua bệnh xá thấy em

đang giặt quần áo cho bệnh nhân, chỉ kịp giơ tay vẫy chào, vẫn thấy đôi má
em ửng hồng và đôi mắt em long lanh ngấn nước…

Ra đi từ ngày ấy, và mãi bảy năm sau tôi mới trở lại…

Tất cả đều đã đổi thay, đến nỗi không còn nhận ra chỗ nào, không thể tìm

lại những dấu ấn của ngày xưa.

“Mỗi lần mưa, anh đều cảm ơn mưa, vì mưa đã cho anh và em khoảnh

khắc tuyệt vời… dấu ấn của mưa là dấu ấn của kỉ niệm… chỉ có chiến tranh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.